Có 1 anh chàng, một ngày bỗng dưng bị sét đánh chết, bèn kêu oan với Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng bèn gọi Nam Tào lên tra hỏi. Nam Tào liền giở sổ sinh - tử ra kiểm tra rồi tâu rằng:
- Bẩm Ngọc Hoàng, cách đây hơn 1 năm cậu ta ngày nào cũng ngồi ở góc nhà kêu rằng “Trời ơi, sao con khổ thế này”. Thế là thần bèn chuyển cho hắn bao nhiêu là “bao tải khổ” xuống cho hắn ta dùng dần.
- Thế sao nhà ngươi bắt hắn phải chết?
- Dạ chưa hết ạ, cách đây 3 tháng, anh ta lại kêu to hơn “Ôi trời ơi, tôi khổ quá, xin ông trời giúp tôi với”. Thấy anh ta kêu vậy, thần thả xuống nhà anh ta vài “công-ten-nơ” khổ nữa. Mà đống "bao tải khổ" lần trước hắn vẫn chưa dùng hết. Để thần vén mây cho Ngọc Hoàng xem mấy “công-ten-nơ” vẫn còn nguyên.
- Rồi sao? Cớ gì hắn chết rồi lên đây kêu oan?
- Dạ, bẩm Ngọc Hoàng, cách đây 3 hôm, anh ta lại kêu “Ôi trời ơi, tôi khổ quá, khổ đến chết mất”. Con nghe vậy liền nói với Thiên Lôi đánh sét trúng nhà hắn.
Ngọc Hoàng liền quay sang anh chàng kia:
- Nhà ngươi thấy đó, ngươi chết đâu có oan. Ngươi kêu gì, gọi gì thì được cái đó, còn thắc mắc làm gì. Bệnh từ miệng vào, vạ từ miệng cũng từ miệng mà ra. Có người do sướng quá, ăn uống không điều độ quá thừa dưỡng chất cũng sinh bệnh tật rồi chết sớm; có người thì cả đời cùng cực vì mở miệng là kêu than khổ, đau, buồn chán. Vậy cũng có người cả đời sống an vui vì thường xuyên nói về những điều tích cực, vui vẻ. Ta cũng chỉ biết giúp đến thế, ở dưới đó, các ngươi kêu gì, ta đáp ứng cái đó.
Share
& Comment
Tweet